Tây Du Ký Chế:Hồi 7 Bàn Tơ động.
Tôn Ngộ Không xuôi theo dòng sông một đoạn chợt thấy người ta nắm đuôi mình lôi lên.
Giật mình nhìn lên, mới thấy Mão Nhật Tinh Quân oai vệ nhìn mình.
Tôn Ngộ Không hốt hoảng chạy ra:
– Tránh xa ra đi đại ca.
– Sao thế?
– Virus H5N1 quành hành khắp nơi, em còn yêu đời lắm, tránh xa một tí.
Mão Nhật TInh quân thở dài:
– Yên chí đi, ta được kiểm dịch đàng hoàng rồi.
– Phòng cho chắc, giờ các bố ý làm ăn tắc trách lắm.
– Thế bố có muốn đi cứu sư phụ không? Ở đây cù nhầy mãi.
– Xời ơi, đến tôi còn không cứu được nữa là ông.
– Tôi là gà nhớ, rết phải sợ gà, thế mà không cũng không hiểu, kém tắm quá.
– Ừ nhỉ, đi nhanh lên, không nó cưỡng hôn sư phụ tôi thì chết dở.
* * *
Quả nhiên 3 con nhền nhện thấy gà tinh thì sợ chết khiếp, ba chân tám cẳng thi nhau ù té chạy, Tôn Ngộ Không lại chờ ở phía sau, một gậy chết tươi.
Đường Tam Tạng rụng hết tóc, bước tới vái chào:
– Đa tạ tinh quân cứu mạng.
– Khỏi, phiền ngài ký vào đây để ta về thanh toán với thiên đình tiền công, – rồi y hạ giọng nói nhỏ – nhớ ghi vào chỗ cực kỳ tốt nhé,
nếu bo được thì cáng tuyệt.
– Bần tăng nghèo lắm, cướp đâu ra tiền mà bo cho thí chủ.
– Đồ keo bẩn.